Bài Không Tên Số 4Có lẽ bài số 4 là bài buồn nhất !

và có lẽ mình kết nhất câu : Triệu người quen có mấy người thân , khi lìa trần có mấy người đưa ?

Bài Không tên số 4,rất đặc biệt vì nó là một câu chuyện tình khi kết hợp với 4 bài còn lại đó là Bài không tên số 1, số 2, số 3, và bài không tên cuối cùng tiếp nối. Vũ thành An tâm sự rằng, ông viết những bài này là một chuyện tình có thật của ông. Bài số 4 là bài tan vỡ của cuộc tình.
Bài số 4 mình ấn tượng với 2 câu trong khổ đầu:
Đời con gái cũng cần dĩ vãng, Mà em tôi chỉ còn tương lai. Một sự thật phủ phàng của 1 đời người, chắc hẳn người con gái được nói đến có một dĩ vãng đau buồn! Đễ đời người chỉ hy vọng vào tương lai...
Khóc cho vơi đi những nhục hình
Nói cho quên đi những tội tình
Ðời con gái cũng cần dĩ vãng
Mà em tôi chỉ còn tương lai
Mai về sau nước mắt có cạn
Khi xa đời thương cho đàn con
Triệu người quen có mấy người thân
Khi lìa trần có mấy người đưả
Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm?
Ðếm cho em giây phút mặn nồng
Giữ cho em mái tóc bồng
Lời anh nói sẽ còn mãi đấy
Chuyện mai sau xin gửi trên tay