nhân dịp gia nhập 4rum góp vui một chút, mấy câu này viết khi đọc 1 bài thơ của Thái Can viết về một người kỹ nữ trên sông Hượng ( không hay đừng cười em nhé

)
Rồi mai phấn nhạt son trôi
Thân em lá nhỏ biết đời về đâu
Trót vương vào kiếp bể dâu
Như thuyền lạc bến tìm đâu bến bờ
Em như lá nhỏ bơ vơ
Làm thân kỹ nữ ai chờ ai mong
Muốn quyên sinh thác là xong
Mà sao em vẫn long đong giữa đời
Thân em như cánh hoa rơi
Giữa đường cát bụi biết người nào thương
Lẻ loi than gái dặm trường
Ấm êm hạnh phúc biết phương nao giờ
Vỡ tan rồi một giấc mơ
Người thương lìa bỏ ai chờ đợi em
Rồi đây những tối trăng lên
Cô đơn gối chiếc mình em lạnh lùng
Dù muốn thác cũng không xong
Em còn phải sống giữa vòng đớn đau
Phong sương mấy nếp hằn sâu
Bao nhiêu giọt lệ âu sầu đã rơi
Xin em cứ sống giữa đời
Cứ cười ngạo nghễ trước lời thế gian
Bước lên số kiếp lầm than
Mong ngày mai sẽ ngập tràn sướng vui